Nỗi buồn khi thấy bà nội chăm sóc cháu.
Chị Yến thường tự trách mình không đủ khả năng chăm sóc con và thiếu chính kiến với chồng, khiến con khổ. Từ khi mang bầu bé Kiến, chị bị công ty cho vào danh sách "cần nghỉ ngơi". Chị không trách họ vì hiểu tình hình kinh tế khó khăn. Chị nghĩ nghỉ ngơi là tốt, có thời gian dưỡng thai và sau sinh sẽ nhanh chóng quay lại công việc. Hai vợ chồng tiết kiệm hơn để tích cóp cho con, chị cũng nhận làm thêm việc lặt vặt dù thu nhập không ổn định. Tuy nhiên, chi tiêu cho con không chỉ phụ thuộc vào ý kiến của họ; tiền sữa, khám bệnh, và tiêm chủng không thể cắt giảm hay xin.
Chỉ sau một tuần gửi con cho bà, chị đã xót xa khi thấy con gầy gò, đen nhẻm. Dù buồn lòng, chị vẫn hạnh phúc khi con lớn lên. Sau 4 tháng, chị muốn tìm việc làm để hỗ trợ chồng, nhưng không biết gửi con cho ai. Gia đình không đủ khả năng thuê người giúp việc, và bà nội từ chối lên thành phố vì phải chăm sóc ruộng vườn. Cuối cùng, khi con được 11 tháng, chị quyết định gửi con về quê nhờ ông bà chăm. Chị hy vọng con sẽ được sống trong môi trường tốt hơn và được ông bà chăm sóc tận tình.
Kiến nhà chị 11 tháng, đã biết vịn tường, vịn giường và nói ê a. Gửi con về quê nhờ ông bà chăm sóc, chị luôn nhớ con, đặc biệt là trong tuần đầu tiên không yên tâm. Cuối tuần về thăm, chị đau lòng thấy con bẩn thỉu, gầy đi và nằm chơi ngoài sân. Chị không thấy bà, cảm thấy giận và trách bà. Khi bà về, bà nói rằng hồi xưa bố Kiến cũng sống tốt dù vất vưởng. Chị hoảng hốt khi biết bà cho cháu ăn cháo loãng mỗi ngày, trong khi nhà có sẵn gà mà bà không nấu cho cháu.
Chị đi chợ mua thịt về thì bà mắng chị, bảo không cần mua vì nhà đã đủ. Chị đáp mua để Kiến ăn cho đủ chất, nhưng bà lại chê ăn thịt nhiều không tốt. Tối đó, chị nấu cháo thịt cho con, thấy con ăn ngon lành thì mừng. Sáng hôm sau, chị phát hiện bà chỉ ra chợ xin chanh thối để tắm cho cháu, khiến da bé đỏ ửng. Sữa chị mua một tuần vẫn nguyên vì bà cho rằng Kiến không cần sữa, chỉ cần ăn cháo là lớn. Chị cũng lo lắng về tật "nói bậy" của bà, khi nghe Kiến lặp lại những từ quen thuộc từ bà.
Chỉ sau một tuần gửi con, chị đã cảm thấy không ổn. Chị gọi điện bảo chồng đưa Kiến về để chị chăm, nhưng anh gạt đi, bảo chị nên kiếm tiền thay vì lo lắng. Dù rất lo lắng, chị cảm thấy mình không đủ chính kiến để bảo vệ con, nên quyết định chờ vài tuần nữa rồi về xem con ra sao. Chị Lành và mẹ chồng mâu thuẫn trong cách chăm sóc, dù chị có nhiều sữa nhưng bà nội vẫn insist cho cháu ăn cháo để "thay đổi món và nhanh cứng cáp".


Source: https://afamily.vn/buon-long-nhin-ba-noi-cham-chau-2013051303501412.chn